ảnh yêu thích

ảnh yêu thích
gia đình, cá nhân, lưu niệm

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

DẤU ANH VÀO NỖI NHỚ RIÊNG EM

Những lúc em cần có anh nhất thì anh lại vui vẻ, hạnh phúc bên người con gái khác.

"Em giấu nỗi buồn vào trong đôi mắt, em giấu nụ cười vào nơi xa vắng, em giấu lòng mình, em giấu buồn phiền vào đêm thâu...". Dù miệng luôn nói không nhớ anh nhưng thực ra trong lòng em rất nhớ anh, nhớ đến phát khóc mà không biết làm sao?
Em không được gọi, không được nhắn tin và không nói được rằng em rất nhớ anh. Thực ra nhớ thì nói là nhớ thôi, đơn giản thế nhưng sao em không làm được! Dường như có điều gì đó luôn giữ em lại, khiến em không thể mở lời.
Có tất cả bao nhiêu bài viết thế này rồi anh biết không? Em đã viết rất nhiều về suy nghĩ của mình, mỗi bài viết đều chứa đựng tất cả suy nghĩ về anh, và đều được viết khi tâm trạng đang tồi tệ. Cứ như thế, mỗi khi anh làm em buồn thì em không thể nào chợp mắt và cứ thế viết ra hết như là để giải toả những điều em không thể chia sẻ cùng ai. Vì em đã yêu một người không nên yêu, người mãi mãi chẳng thể thuộc về mình nên luôn phải giấu kín tâm sự trong lòng, và người duy nhất có thể chia sẻ là anh thì lại chẳng khi nào để ý đến cảm xúc của em, chẳng biết em trải qua mỗi đêm buồn thế nào, khóc bao nhiêu. Vì thế mà em viết để chia sẻ, em nghĩ rằng ở đâu đó có ai đó đọc bài viết và đồng cảm cùng em như thế cảm giác được an ủi và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Em viết không phải cố tình để anh đọc nhưng em biết anh cũng đã đọc khá nhiều bài viết của em và nhận ra đó là em. Anh có biết mỗi bài viết của em nhận được sự chia sẻ động viên của rất nhiều bạn đọc và hầu hết mọi người rất đồng cảm và khuyên em không nên yêu một người như anh. Dù không biết họ và họ cũng không biết em nhưng em cảm nhận sự chân thành mà họ chia sẻ cùng em qua mail, tất cả đều giúp em thấy nhẹ lòng hơn.
Nhưng có lẽ người trong cuộc thường hay mù quáng hoặc do trái tim không thể nghe theo lý trí mách bảo cho nên em không thể thay đổi tình cảm của mình, vì thế mà em của bây giờ vẫn luôn mẫu thuẫn giữa tin yêu và căm hận. Em muốn quên lắm, không muốn nhắc lại những chuyện buồn, không muốn dày vò anh và bản thân nhưng những ký ức buồn, những vêt thương đó giống như những vết sẹo mà dù cố gắng nguỵ trang hay che dấu bao nhiêu thì nó vẫn ở đó luôn ở đó. Có thể người khác không nhìn thấy nhưng em luôn phải cảm nhận nó, luôn thấy nó trong cuộc sống của mình, làm mình buồn làm mình khóc và thao thức mỗi đêm.


"Những cô gái hay cười, giữ nguyên trong mắt khoảng trời buồn tênh" đôi khi chúng ta cười nhưng không hẳn là vì chúng ta vui mà có lẽ vì cuộc sống mà có những lúc ta không thể sống thật với cảm xúc của mình. Có khi ban ngày bạn là một người hoạt bát, vui vẻ nhưng đêm về lại đối diện với nỗi cô đơn và những nỗi buồn. Em cố giấu hận thù, em giấu nồng nàn, em dặn lòng phải quên anh...
Đêm mùa thu càng làm cho tâm trạng em buồn và càng nhớ hơn. " ... Chia tay nhau ta trở thành người lạ/ Và em nhớ anh vì gió những buổi chiều/ Em nhớ anh có thể vì tình yêu/ Hay có thể vì ngày xưa quá đẹp/ Chia tay nhau cửa vào tim đã khép/ Cung đàn năm xưa ai làm lỗi nhịp rồi....". Đúng! Em đang nghe bài hát mà anh thích, đêm mùa thu nằm nghe bài hát này nên thấy buồn quá, tất cả kỷ niệm trở về như mới ngày hôm qua vậy, em lại khóc mất rồi, giống như đang đi ngược thời gian trở về quá khứ, nhớ...
Dù mộng kia đâu trở lại bao giờ! Làm sao quên anh khi nhớ thương vẫn còn! Tâm trạng xáo trộn quá, vết thương để lại trong em quá lớn khiến em quên mất những phút giây bên anh em đã hạnh phúc dù là ít ỏi, giờ đây khi những cảm xúc ấy trở về em cũng không hiểu mình đang thế nào? Là yêu hay là hận, là vui hay buồn? Tiếc là em không được bằng ai kia, không được cùng anh đến Huế để nghe. " ...Huế ơi! Thắp vào tim nỗi nhớ, nghe đêm sâu dằng dặc một nỗi niềm". Đúng là em không có vị trí gì trong lòng anh rồi, bởi thế mà người anh muốn ở cạnh không phải là em nữa. Điều thất vọng nhất là ngay chính lúc mình cần người đó ở bên cạnh thì họ vẫn đưa một người khác đi chơi thật vui vẻ và bỏ lại ta một mình. Điều đó nói lên tất cả, chân thành thì có là gì, hy sinh chịu đựng cũng không có ý nghĩa vì anh không biết cảm nhận và không coi trọng nó.
Không ai bên cạnh để lau nước mắt, không có anh ôm em thật chặt khi em khóc, em biết làm sao đây. Em đòi hỏi anh qua nhiều chăng? Là em tham lam hay la anh quá vô tâm và bất công với em? Cuối cùng thì em vẫn thế, vẫn là em dù hận anh đến bao nhiêu, tủi thân bao nhiêu thì anh vẫn rất quan trọng với em.
Không biết có ai giống em không vì cứ mỗi khi trời se lạnh thì cảm giác nỗi nhớ lại cồn cào thôi thúc. Có lẽ vì thế mà người ta hay bảo mùa thu buồn và gợi nhớ kỷ niệm, vì mùa thu mang theo cái se lạnh và một cảm xúc rất khó diễn tả giống như em lúc này!
Nhớ anh!

NGỦ ĐI ANH

RU ANH


Anh ơi hãy ngủ đi anh
Trời khua gà gáy sang canh lâu rồi
Sương rơi cành táo nẩy chồi
Ao sâu cá quẫy, ếch ngồi chờ mưa
Vườn ai tiếng dế nhạt thưa
Tiếng giun xáo đất, lá dừa lao sao

Ngủ đi anh, ngủ đi nào
Quên đi bao nỗi khát khao ở đời
Quên đi lo lắng đầy vơi
Ngủ đi, em hát vài lời ru anh
Thoảng thơm hương bưởi hương chanh
Cuộc đời nay vấp, mai thành xá chi
Xuân xanh nay đã quá thì
Công danh, tiền bạc cần gì hơn đâu
Cây nào mà chẳng có sâu
Vậy mà cây vẫn đẹp màu sắc hoa

Ngủ đi anh, ngủ đi mà
Cho vơi vất vả, đường xa hóa gần
Em như bông Huệ trắng ngần*
Ru anh giấc ngủ, gian truân cuộc đời.

Ngủ ngon đi nhé anh ơi
Yêu anh câu hát xa vời.... trong đêm.

TUỔI NĂM MƯƠI

MỘT VẦNG TRẮNG SÁNG

Tuổi năm mươi…
Ai đẹp như “Gái-một-con…”
Em tôi miền Sơn-Cước
Quả thực ‘điệu đàng – Đằm thắm – Thướt tha’
Suốt chặng đường dài trăm năm… Vội vã…
Dừng chân một Ngày-Vui – Có được:
Em - Một-Vầng-Trăng… Ban-Ngày…? Rực Rỡ
Hân hoan.. Tưng bừng… Kết nối một Tình Thơ!

Tuổi năm mươi
Sắc nét
Xinh giòn
Em hơn “Gái-một-con”
Rất thời trang...
Ôi!... Một vầng Trắng-Sáng
Tỏa đầy hương Thi-Ca ngang đời

Nồng nàn chứ!...
Kìa mắt Em biêng biếc
Kìa môi Em cười
Cho ai kia luyến tiếc
Cho tình Người thao thiết
Muôn chữ Thơ gieo vầ
Bồi hồi,
Xao xuyến,
Hết thảy...
Mấy-Thi-Nhân…

Gần trăm năm rồi
Anh mơ được dừng chân…

BÀI VĂN TẢ BÀ NGOẠI

BÀI VĂN TẢ BÀ NGOẠI THEO Ý CỦA CÔ GIÁO
Bà ngoại em vẫn chưa già
... Chiều chiều bà cưỡi xe ga ra đường
Mắt bà vẫn rất tinh tường
Tóc nhuộm ánh tím soi gương mỗi ngày
Nhưng Bà em vẫn rất hay
Bà chăm con cháu luôn tay luôn mồm
Công việc bà vẫn ôm đồm
Chăm lo con cháu sớm hôm không nề
Hôm nay cô giáo ra đề
Bắt em phải tả viết về Bà em
Em tả giống hệt bên trên
Cô bắt viết lại - mắng thêm em rằng:
"Đã Bà là phải rụng răng
Tóc phải bạc trắng như trăng trên trời
Bà cũng không được ăn chơi
Vì mắt phải kém và môi nhai trầu
Đã Bà là phải ngồi khâu
Không được ngồi hát Ka - Râu - Ô - Kề
Nhất là không được ghi đề
Tuyệt đối không được phóng xe ào ào"
Em nghe chẳng hiểu thế nào
Em phải hỏi mẹ xem sao vụ này
Tả sai thì lại không hay
Tả đúng thì lại có ngày ăn roi
Kiểu này phải bảo mẹ thôi
Hay đổi Bà khác đúng lời của cô???”